Tất cả bọn khỉ
đã trở lại chuồng...

 

Đúng lúc cho
buổi hòa nhạc chiều.

 

Đoàn xiếc sẽ có mặt ở
thành phố trong hai tuần nữa.

 

Xin cảm ơn sương mù
của giờ cao điểm.

 

23 xe hơi, 4 xe
tải và một xe môtô...

 

Đã dính vào một
vụ va chạm lớn...

 

May mắn thay, không có
thương tích lớn nào xảy ra...

 

Cảnh sát công lộ thông báo
đường xá đã thông thoáng trở lại.

 

Bây giờ là 7 giờ,
đây là điểm tin cho các
tin chính của ngày hôm nay.

 

Trong ngày làm
việc thứ hai của mình...

 

Tổng thống Romero đã hoàn
thành một lời hứa tranh cử hôm nay.

 

Ông thông báo
về sự thành lập ...

 

Của một tổ chức về
vi phạm nhân quyền.

 

Tổ chức này sẽ điều tra về các
hành vi tra tấn và giết người.

 

Diễn ra từ
1975 đến 1980.

 

Dưới chế độ quân chủ.

 

Có nhiều tin đồn lan khắp thủ đô
về việc ai sẽ là người được chọn.

 

Để làm chủ tịch và điều hành
của tổ chức quan trọng này.

 

Attorney Gerardo Escobar,
Nhà hoạt động vì nhân quyền...

 

Và nằm trong số ứng cử viên
cho ghế bộ trưởng bộ tư pháp.

 

Đã hội gặp tổng
thống trong một giờ.

 

Phía tổng thống không đưa
ra nhận định gì về vụ việc.

 

Một số nguồn
tin cho biết...

 

Ngài Escobar đã chấp nhận
chức chủ tịch của tổ chức.

 

Tin khác, ngài
Tổng thống đã đề cử...

 

Anh chắc anh
không muốn vào chứ?

 

Không, cám ơn.
Tôi sẽ về nhà tắm một cái.

 

Tôi cũng vậy,
xin lỗi đã làm phiền.

 

Có gì đâu. Thế thì tại sao
ông không tới chơi lúc rảnh?

 

Cám ơn lần
nữa và tạm biệt.

 

Anh biết đấy, điên thật...
Tôi chưa từng tự giới thiệu.

 

Gerardo Escobar.

 

Dr. Roberto Miranda.

 

Rất hân hạnh. Nếu có
lúc nào ông ghé qua...

 

- Luật sư Escoba?
- Vâng.

 

Không sao đâu, anh đây.

 

Cúp điện rồi,
thêm lần nữa. Chó thật .

 

Anh bị tai nạn à?

 

Bể bánh trong thời tiết này,
em có tin không?

 

Thật là một
cơn ác mộng.

 

Anh muốn một
cái khăn chứ?

 

Chúa ơi!

 

Ai thế?

 

Một người đã
dừng lại giúp anh.

 

Thật ra thì anh như là
đã bay tới xe anh ta vậy.

 

Anh ta không có nhiều
sự lựa chọn lắm đâu.

 

Em đã làm một bữa tối
tuyệt vời, anh xin lỗi.

 

Anh tưởng mình sẽ về
đúng giờ. Anh xin lỗi.

 

Không phải lỗi anh,
ngừng xin lỗi đi.

 

Chỉ có gà thôi mà.

 

Tại sao em lại ước?

 

Em trông chờ anh...

 

Nhẫn nại chờ đợi thuyền
trưởng của em về từ biển.

 

Anh bể bánh cách
hải đăng 1 dặm.

 

Ở một nơi vắng hoe.

 

Hãy làm một
cô gái tốt nào.

 

Cuộc họp thế nào?

 

Anh luôn quên mất ai là người
xứng đáng hưởng con đường đó.

 

Thật tình thì, nếu anh
chàng đó không xuất hiện.

 

Anh vẫn còn đang kẹt.

 

Anh ta có
nhà ở đây chứ?

 

Anh ta thật sự rất tốt.

 

Anh ta đi vòng
rất xa để đưa anh về.

 

Bộ cánh này
trong thảm quá rồi.

 

Thật là ác mộng.

 

Không thể gọi điện luôn.

 

Chó thật. Anh phải
kêu một chiếc xe kéo.

 

Chúng ta không có xe.

 

Anh ta chở anh tới cây xăng,
nhưng nó đã đóng cửa.

 

Anh không muốn
bỏ nó ở ngoài ấy.

 

Chuyện gì cũng
có thể xảy ra.

 

Cảm ơn em.

 

Em không ăn gì sao?

 

Em ăn rồi.

 

Em đói, xin lỗi.

 

Bây giờ thì
em xin lỗi...

 

Nhưng em đang xin lỗi
cho một lý do sai lầm.

 

Khi em bị xì lốp.

 

Nhiều người... Hầu
như tất cả mọi người.

 

Ra sau xe
và lấy gì?

 

Thẩm vấn hả?
Điều làm anh thích nhất.

 

Một cái bánh dự phòng.

 

Một cái bánh
xe dự phòng.

 

Trong cơn mưa,
mặc cả bộ cánh tốt nhất.

 

Họ nâng chiếc xe lên,
lấy cái bánh bị xì ra...

 

Họ chịu bẩn sau một
cuộc vật lộn cam go...

 

Cuối cùng họ thay
được cái bánh dự phòng.

 

Thật là một bài tường thuật
xuất sắc, đầy bất ngờ.

 

Anh chưa từng biết là, tất cả
mọi người khi thay bánh xe lại ...

 

Mặc bộ cánh
tốt nhất đấy.

 

Chỉ có thằng ngốc xuất
sắc như anh mời làm thế.

 

Một sự phí phạm sức lực,
anh cuối cùng cũng đưa
được cái bánh dự phòng vào...

 

Chỉ để nhìn nó bị lún...

 

Anh bị lủng hai lỗ hả?

 

Không, em đang
không nghe anh nói.

 

Cái bánh dự phòng cũng lủng.
Em chưa từng sữa nó.

 

Anh không nhận ra nó lủng
cho tới khi anh thay nó lên?

 

Vậy thì anh
là thằng ngốc.

 

Vậy kết luận của em
là anh là thằng ngốc.

 

Không, anh yêu, em biết là
tất cả chúng ta đều đồng ý...

 

Kể cả tổng thống...

 

Là anh là một trong những
người thông minh tuyệt vời.

 

Nhưng nó thật ngốc để thay một
cái bánh dự phòng bị lủng lên xe.

 

Đừng tự dằn vặt. Kể cả thiên tài
cũng làm những việc ngu ngốc.

 

Vậy, ông ta có yêu cầu
anh đứng đầu tổ chức đó?

 

Chúa ơi, nó thật
nóng trong này nhỉ?

 

Chúc mừng.

 

Nó là đỉnh cao của
sự nghiệp anh đấy.

 

Hi vọng không
phải là đỉnh cao.

 

Em muốn nói là
đỉnh cao đầu tiên.

 

Anh sẽ đi từ đỉnh này
tới đỉnh khác, em biết.

 

Anh rất nghiêm túc về
việc chiếc bánh dự phòng.

 

Em đáng ra phải
lo việc đó chứ.

 

Và ông ấy phản ứng thế nào
khi anh làm ông ấy thất vọng.

 

Nó là một vấn đề
rất phức tạp.

 

Nó rất rất phức tạp
hơn chúng ta nghĩ nhiều.

 

Chó thật, anh phải
làm gì với chiếc xe chứ.

 

- Bố chiếc xe.
- Tuyệt thật.

 

Anh sẽ nói em nghe những gì
anh nói với tổng thống chứ?

 

Anh có làm ổng thay đổi
về luật lệ của ổng không?

 

Tại sao anh không kể
em nghe tất cả sau nhỉ?

 

Anh không muốn
bàn luận về nó lúc này.

 

Tốt.

 

Oh, thôi nào.

 

- OK. Chúng ta nói chuyện nào.
- Trễ quá rồi.

 

Không có gì
được xác định cả.

 

Anh bảo tổng thống
phải xem quyết định của em.

 

Anh bảo với tân tổng thống
của chúng ta anh cần
phải hỏi ý kiến em hả?

 

Dĩ nhiên.

 

Rồi anh kể cho
ông ta về em.

 

Dĩ nhiên là không.

 

Nghe này, không
ai biết về em cả.

 

Không, có người
biết về em đấy.

 

Nhưng anh không
nói tới chúng.

 

Đừng có xạo, em
ghét điều đó lắm.

 

Rồi sao chứ? Em
biết anh đang nói dối.

 

Anh đang xạo
cái gì chứ?

 

Dĩ nhiên anh
đã nói đồng ý.

 

- OK. Anh xin lỗi.
- Chúa thần ơi.

 

Đừng xin lỗi.

 

Anh nghĩ anh có thể làm gì
để sửa lại chuyện đó không?

 

Nếu anh thật sự biết lỗi...

 

Thì anh sẽ nói
không với vấn đề này.

 

Anh đã nói:
''Không, ngài tổng thống... ''.

 

''Tôi sẽ không làm sự
phản bội này cao giá thêm!''.

 

- Nó không phải sự phản bội.
- Khốn nạn.

 

Chúng ta cần
tiến hành thật chậm .

 

Anh có thể giúp tổ chức
làm được khá nhiều việc đấy.

 

Chuyện gì sẽ xảy ra
khi anh chứng minh là đã
từng trong đội thần chết?

 

Chứng cứ sẽ
được trình lên tòa.

 

Lên tòa?

 

Vâng, có lẽ cho quan tòa
đã bảo Maria Bautista...

 

Chồng cô ta không
bị tra tấn tới chết.

 

Hắn ta chỉ bỏ đi với một
người đàn bà trẻ khác.

 

Nếu đêm nào cũng thế này,
anh không thể làm việc này.

 

- Tốt.
- Nó là một công
việc đáng làm.

 

Em không tồn tại hả?

 

Một khi sự thật bắt đầu sáng tỏ...

 

Anh có thể làm cho
Tổng thống thay đổi luật.

 

Nhưng anh không thể thay
đổi suy nghĩ của ông ta.

 

Nó cũng chỉ là một trường
hợp kết thúc bằng cái chết.

 

Em phải cho
anh thời gian.

 

Yêu anh đi,
chúng ta hãy vui vẻ đi.

 

Vui vẻ ư? Đó là
chó chết thật sự đó.

 

Chúng ta có thể mà.

 

Chỉ cần cho anh
thêm thời gian.

 

Cho chúng ta thời gian.

 

Anh hứa với em, anh
sẽ bắt chúng cho em.

 

Anh sẽ cho em công lý
thay vì một cái bánh xe lủng.

 

Hãy mơ về hạnh phúc,
cô gái của anh.

 

Cô dâu của anh.

 

- Cứu tinh của anh...
- Em rất muốn...

 

Em cũng muốn giúp anh trở
thành tuyệt vời và quan trọng.

 

Em muốn chúng ta
sống như bọn ngốc ngoại ô.

 

Em muốn chúng ta nhận nuôi
một đứa bé và làm nó hư hỏng.

 

Đứa con trai nhỏ
bé của chúng ta.

 

Đứa con trai
tuyệt vời của em.

 

Có một chiếc xe.

 

- Có một chiếc xe ở đây.
- Sao?

 

Thức dậy đi.

 

Cái gì chứ?
Cái gì?

 

- Anh sẽ ra.
- Đừng.

 

Không sao,
không sao đâu.

 

Ai thế?

 

Là bác sĩ Miranda. Tôi
có cái bánh xe của anh nè.

 

- Oh, Chúa ơi.
- Gì thế?

 

Không sao đâu,
không có gì đâu...
Tôi tới đây.

 

Là cái anh chàng đã
dừng lại và giúp anh đấy.

 

Chúa ơi, chỉ một phút thôi.

 

Tôi quên lấy nó ra.

 

Dĩ nhiên, tôi
thật ngu ngốc.

 

Tôi về nhà và tắm
trước khi tôi chợt nhận ra.

 

- Oh, tôi đánh thức anh à?
- Không, tôi chỉ, ờ...

 

Anh cũng bị
cúp điện hả?

 

Vâng, cả bán
đảo bị cúp mà.

 

- Điều này thật tốt.
- Có gì đâu.

 

Tôi có thể
đã ghé lấy nó.

 

Bằng cách nào? Bằng xe đạp
của anh hả? Anh đâu có xe hơi.

 

Tôi không thể gọi,
và anh cần cái bánh xe.

 

Tôi thật sự xin lỗi về những gì
tôi đã làm cho kỳ nghỉ của anh.

 

Thôi nào, anh tốt quá đấy.

 

Nhưng nó không cần
thiết cho xin lỗi đâu.

 

Tôi chỉ có một mình.

 

Vợ tôi đưa lũ trẻ
về nhà mẹ cô ấy rồi.

 

Ngôi nhà thật trống vắng.

 

Tôi chắc hẳn
không thể ngủ.

 

Anh muốn biết
sự thật không?

 

Thật sự, tôi là một
người hâm mộ anh.

 

Tôi đã bị chết đứng
khi anh tự giới thiệu tên.

 

Tôi chẳng thể nói gì cả.

 

Trên đường về, tôi
có nghe tin trên đài.

 

Tôi thật kích động
khi được biết anh.

 

Trên đài à?
Anh đã nghe gì nào?

 

Về anh và tổ chức.

 

Anh đang làm công việc khó
khăn nhất và quan trọng nhất.

 

Tôi không thể cưỡng
lại việc cho anh biết.

 

Chính xác là
anh nghe cái gì thế?

 

Anh sẽ là
chủ tịch tổ chức.

 

Nó không được
phép cho công bố.

 

Chà...

 

Tôi sẽ chẳng quan tâm, họ
nói là nó chỉ là tin đồn thôi.

 

Rò rỉ, tôi đoán thế.

 

Nó đã ở
trên tin tức hả?

 

Tôi đã theo dõi công việc
của anh cả khi anh đã cầu xin...

 

Với tư cách là những
tù nhân mất tích ở...

 

Dù sao thì, tôi chỉ muốn nói
cho anh biết sự run sợ là gì thôi.

 

Một sự run sợ thật sự,
một đêm tắm bùn và mất ngủ.

 

Không, không.
Tôi nghiêm túc đấy.

 

Với anh thì
tiền hoa hồng...

 

Đó là một cơ hội thật sự
cho đất nước của chúng ta.

 

Tôi hy vọng chúng ta có
thể làm vài việc tốt đấy.

 

Tôi chắc là
anh sẽ làm được.

 

Vì vậy mà anh thấy đó.
Tôi vui mừng được sử dụng.

 

Tôi có một lý do
không thể nói ra.

 

Sir.

 

Nghe này...

 

lúc này, anh phải
làm một ly chứ.

 

Tôi không thể để anh đi
trong lúc trời tối và bão ...

 

Mà không có sự
cám ơn nào được.

 

- Tôi không nên uống. Trễ rồi
- Chỉ một ly thôi.

 

Tôi sợ là vợ tôi
đã ngủ rồi vì thế...

 

Oh, chết thật, tôi đã
làm cô ấy thức giấc.

 

Không, cô ấy
vẫn còn thức.

 

Tôi phải tắt
đèn xe cái đã.

 

Để tôi nói
cho anh sự thật...

 

Cô ấy có một chút về tâm thần bởi vì
những chuyện không hay ngày trước.

 

Chúng tôi đã
từng bị giật mình.

 

Bởi những cái gõ
cửa vào ban đêm.

 

Ôi, chúa ơi. Tôi nên bỏ lốp
xe ra và đi một cách im lặng.

 

Không, anh vừa dạy cho
tôi một bài học đáng giá đấy.

 

Xin mời ngồi.

 

Trong một nền dân chủ,
thì cái gõ cửa lúc nữa
đêm có thể là sự thân thiện.

 

- Muốn uống một ly Whiskey không?
- Một giọt nhỏ thôi.

 

Nhiều hơn một giọt chút.

 

Tôi chỉ kiểm tra
Paulina một chút thôi.

 

Xin lỗi nhé.

 

Em đã ngủ chưa?

 

- Em rất mệt.
- Sao cơ?

 

Em sắp ngủ rồi.

 

Ra ngoài và chào một chút
thôi. Anh ấy vô hại đấy.

 

Em mệt lắm hả?

 

Phải nghe ngóng tin tức đây.

 

Cái gì?

 

Đừng bận tâm.

 

Tôi sợ là vợ
tôi đã ngủ rồi...

 

Nhưng cô ấy gửi đến anh
lời cảm ơn và lời xin lỗi.

 

- Tôi biết là tôi phải rất buồn cười
- Tại sao lại buồn cười?

 

Tôi buồn cười, đặc biệt
là khi vợ tôi bỏ đi...

 

Cô ấy sẽ gọi
tôi đi ngủ.

 

''Đưa nó đến
vào buổi sáng.

 

''Anh sẽ đánh thức những người
kia dậy và làm họ sợ gần chết đấy.

 

''Anh nghĩ Escobar
là một người tuyệt vời.

 

''Đừng ghét bỏ anh ta. ''.

 

Tôi ngờ rằng chúng ta hoàn toàn
lạc lõng khi không có những bà vợ.

 

Anh hẳn là bị
kích động về ủy ban.

 

Bây giờ thì tôi biết ai đang
điều hành nó. Tôi rất lạc quan.

 

Vâng, tôi khá lạc quan mặc dù
là tôi bận tâm đến vấn đề đó.

 

Anh cũng khá khiêm tốn.

 

Việc đó không
làm tôi ngạc nhiên.

 

Anh không nghĩ việc này có
thể là một điểm rẽ thật sự sao?

 

Nó là một bước trong
sự chỉ dẫn đúng đắn.

 

Ngay cả khi chúng ta không thể
đưa bọn đáng khinh kia vào tù...

 

Bởi vì chúng đã tự
cho chúng quyền ân xá.

 

Chúng ta có thể biết đến
tên họ một cách chung chung.

 

luật ở đây là những
cái tên sẽ không được
biết chung chung như vậy.

 

Thật vậy sao?
Nó không thành vấn đề.

 

Những cái tên
sẽ lọt ra ngoài.

 

Những đứa trẻ sẽ biết.
Chúng sẽ hỏi...

 

''Có phải là bố đã làm những
việc kinh khủng đó không?''.

 

Những thằng khốn kia sẽ phải
đối mặt với máu thịt của chúng.

 

Có thể. Đó là một kiểu
của sự công bằng...

 

Rất có thể, giống như
con người sẽ bực mình.

 

Khi họ nghe được những
chi tiết của những tội ác này...

 

Họ sẽ rút lại sự
ân xá nhảm nhí đó.

 

Bất kỳ động tĩnh thì trong
sự chỉ dẫn đó đều nguy hiểm.

 

Quân đội chỉ có nhận xét ngẫu nhiên
theo thứ bậc thôi. Họ chưa giải tán.

 

Vợ tôi chắc hẳn
đang cần một ít gió.

 

Ngột ngạt quá.

 

Bão đã không còn là
những gì mát mẻ nữa.

 

Tôi nghĩ chúng ta
đang rất nhân từ.

 

Tôi sẽ giết tất
cả bọn khốn đó.

 

Thật không? Với tất cả sự kính trọng.
Tôi không thể đồng ý với anh.

 

Không phải đội cảm tử đã
chứng minh điều này sao?

 

Sự giết tróc không là việc
này kết thúc cho cả hai bên.

 

Vẫn còn ngoài.

 

Ông chủ tịch nói rằng
quân đội rất không vui...

 

Làm nhiều việc mờ ám và những
lời đe dọa không mấy mờ ám.

 

Chán thật .
Có thể là anh đúng.

 

Có lẽ ý nghĩ của tôi về việc
bọn trẻ biết được sự thật.

 

Chỉ là một
sự tưởng tượng.

 

Anh đã hiểu ý tôi quá xa rồi.
Nếu anh thật sự muốn biết...

 

Ông chủ tịch nói với tôi là
chuyện này chỉ trong chúng ta thôi...

 

Oh, tôi sẽ không nói đâu.

 

Ngay cả với vợ tôi.

 

Đặc biệt là không
nói với vợ anh nhé.

 

Ông chủ tịch nói với tôi...

 

Thật sự, có đến hàng trăm,
hàng trăm người...

 

Sẵn sàng đưa
ra lời phát biểu.

 

Bây giờ, khi điều đó
bắt đầu, với may mắn,
đó có thể là một quả cầu tuyết...

 

Và chúng ta có thể
biết được mọi thứ.

 

Chúa ơi. Có thể anh
đang gặp nguy hiểm.

 

- Nguy hiểm bởi điều gì?
- Thì chính anh vừa nói đấy thôi.

 

Họ ở ngoài kia. Họ có
quá nhiều để ẩn trốn...

 

Và họ có súng.

 

Dừng lại!
Đó là xe của tôi!

 

Chúa trời nguyền rủa!
Đó là xe của tôi!

 

Chết tiệt!

 

Tôi đúng là
một tên khốn.

 

Tôi đang kêu la ''Dừng lại,
đó là xe của tôi'' với một tên trộm.

 

Anh ta lại vui vì đó là xe
của tôi. Đó là tất cả vấn đề.

 

Tôi xin lỗi.

 

Có lẽ vài đứa trẻ quanh
đây chạy một vòng thôi.

 

lúc này, tôi thật sự phải
làm gì đó để xin lỗi anh.

 

Vợ tôi đã
lấy xe của anh.

 

Cô ấy đã đi vì
một cái lốp xe?

 

Tôi không hiểu.
Cô ấy đã đi đâu?

 

Cô ấy bực mình tôi.

 

Chúa ơi, '' vì anh có một căn hộ?''.

 

Tôi đã nghĩ
vợ tôi rất vô lý.

 

Không cô ấy
đã lấy tiền đi.

 

Có một ít trong nhà.
Cô ấy đã lấy đi hết rồi.

 

Chuyện đó hơi lạ đấy.

 

Cô ấy là vũ nữ mà.
Tại sao tôi lại ngạc nhiên?

 

Cô ấy sẽ trở
về sớm chứ?

 

Đây là sự thỏa thuận trong
vòng 24 tiếng đúng không
hay là một tuần hay là cái gì?

 

Tôi sẽ giải thích chuyện này
như thế nào với vợ tôi đây?

 

Chuyện này chưa
xảy ra bao giờ.

 

Chúng tôi đã gây gổ.
Chúng tôi có những cuộc chiến
nhưng cô ấy chưa bao giờ...

 

Oh, chết tiệt.

 

Tôi thật sự đã
nghĩ rằng cô ấy hiểu.

 

Cô ấy đã bỏ tôi.

 

Phụ nữ chết tiệt.

 

Cô ấy sẽ
trở lại thôi.

 

Đó là một
tin xấu đấy.

 

Oh, thôi nào.
Anh yêu cô ấy mà.

 

Tôi không nghĩ rằng tôi cảm
thấy chuyện đáng kinh tởm này.

 

- Tôi nghĩ tôi đã được an ủi.
- Được an ủi sao?

 

Cẩn thận chứ.

 

Để tôi nói cho anh nghe vài điều.
Cô ấy không dễ dàng.

 

Cô ấy có rất nhiều
lý do nhưng cô ấy điên.

 

Họ đều có lý do
và họ đều điên.

 

Anh biết Nietzsche
đã nói gì không?

 

Tôi nghĩ đó là Nietzsche, tôi
luôn cho rằng đó là Nietzsche.

 

Có lẽ đó là Freud.

 

Ý tôi là, cái gì
anh ta cũng nói.

 

Nếu như nó có trích dẫn,
thì đó có lẽ là Freud.

 

Anh rất buồn cười
khi anh ảo não.

 

Đó là cách duy
nhất để chịu đựng.

 

Nietzsche đã nói gì hay
bất kỳ người nào khác?

 

Người nào đó đã nói...

 

''Chúng ta không bao giờ có thể chiếm
hữu hoàn toàn linh hồn của phụ nữ''.

 

Tôi không biết cái điều
quái đó có ý nghĩa gì.

 

Chắc là vậy rồi.

 

Anh điên rồi
mới muốn họ.

 

Nó không có vấn đề gì
khi nó có giá trị với anh.

 

Anh trả cho cái giá...

 

Nhưng anh vẫn không lấy
được thứ mà anh mong muốn.

 

Chúng ta mong đợi gì?

 

- Sự chấp nhận.
- Chúng ta được gì?

 

Không đừng nói với tôi
Tôi biết, tôi biết.

 

Sự tội lỗi.

 

- Sự tội lỗi?
- Đúng.

 

Anh bạn,
chuyện đó hay đấy.

 

Mỗi chúng ta nhận được
những thứ khác nhau.

 

Mỗi người nhận được
thứ để giữ anh ta quay lại.

 

Sự tội lỗi.

 

Còn anh?

 

Tôi, tôi đã cắt bỏ
hai hòn bi của tôi rồi.

 

Hai hòn bi của anh sao? Điều đó
là thứ giữ anh quay lại sao?

 

Chắc chắn. Tôi
muốn họ quay lại.

 

- Anh không nghe điện thoại sao?
- Không, nó không dùng được.

 

Chắc không?

 

Cần được sửa bây giờ...

 

Tôi ghét cái này.

 

Tất cả những thứ chết tiệt
này đều không hoạt động.

 

Này, thôi nào.
Anh bạn, bình tĩnh đi.

 

Tôi ghét ngôi nhà này.

 

Nó cũng giống như cô ta.

 

Cả hai chúng ta
đều quá hỗn độn...

 

Để biết nghĩ về
bất kỳ chuyện gì nữa.

 

Hãy ngủ một chút đi.

 

Đúng là một thảm họa tôi
đã tạo ra cho cuộc đời anh.

 

Không phải cuộc đời
của tôi, chỉ một đêm thôi.

 

Tôi biết tôi không
nên nói điều này...

 

Bởi vì anh đang cảm
thấy quá kinh khủng...

 

Nhưng tôi rất
thích bản thân mình.

 

Sáng mai cô ấy sẽ trở
về thôi. Rồi anh xem.

 

Sau đó, anh
sẽ bị nhức đầu.

 

Và nó sẽ không
chỉ là một bữa rượu.

 

Tốt, ít ra thì chúng ta
cũng trở thành những
người bạn trong tối nay.

 

Chắc chắn là
chúng ta đã là bạn.

 

Oh, chúa ơi!
Tôi say mất rồi.

 

Để tôi chỉ cho anh
phòng trống nhé.

 

Không, không, không.
Tôi sẽ ổn thôi.

 

- Anh chắc chứ?
- Chắc mà.

 

Sao thế?

 

Câm đi, đồ khốn.

 

Tiến sĩ Roberto Miranda.

 

Vậy tên mày là thế.

 

Tao đã chờ được...

 

Giới thiệu đàng hoàng.

 

Ngồi yên đó, thằng khốn.

 

Mày biết không, tao
nghĩ mày phải to hơn kìa.

 

Tao có một đứa bạn ở
trường tên là Miranda.

 

Anita Miranda.

 

Nó tới từ St. Esteban.
Có lẽ mày có họ hàng với nó.

 

Đó là một gia
đình đáng kính.

 

Nhiều người
trong nhà là tiến sĩ.

 

Mày biết Anita chứ?

 

Đúng rồi. Đó cũng
là cách của tao đấy.

 

Không công nhận gì cả.

 

Chà, Anita với tao, chúng tao
định sẽ cùng làm tiến sĩ.

 

Như mày đó.

 

Mày không nhận ra tao.

 

Chà, tại sao
mày nên chứ?

 

Nó đã lâu lắm rồi.

 

Tóc tao lúc đó khác.

 

Tóc hạt dẻ.

 

Gần như là đỏ.

 

Rất dài.

 

Tao không ngạc nhiên.

 

Cái gì thời gian không thay đổi,
tao làm cho thay đổi.

 

Tao không muốn
mày nhận ra tao.

 

Tao cũng không
muốn nhận ra tao.

 

Vẫn không biết hả?

 

Mày làm tao
đau lòng đó.

 

Nhưng tao lại xúc động.

 

Khi tìm thấy cái
này trong xe mày.

 

Nghe nhé.

 

Cho mọi lúc.

 

Ngoài này nè, anh yêu.

 

Tao đã không lấy
bằng khi tao được thả.

 

Tao đã không
quay lại trường.

 

Mày có thể đoán.

 

Chẳng cần phía
động não lắm nhỉ.

 

Nhìn tao coi.

 

May mắn thay,
Gerrado vẫn chờ tao.

 

Chà, tao không nên
nói chờ, cho chính xác.

 

Nhưng ta cứ nói rằng
anh ta vẫn yêu tao...

 

Cho nên tao
không cần phải trở lại.

 

Mày có biết
bao lâu rồi.

 

Kể từ khi tao nghe
khúc nhạc này lần cuối.

 

Nếu nó trên
Radio, tao tắt nó.

 

Một lần, tao ra khỏi bữa
ăn tối để trốn khỏi nó.

 

Nó làm tao bệnh.

 

Thực sự,
khi tao nghe nó.

 

Nhưng đã tới lúc tao giành
lại đoạn So nat của mình.

 

Nhạc sĩ tao thích nhất.

 

Và để nghĩ là tao đã bỏ
hết bộ sưu tập của mình.

 

Đừng đụng hắn.

 

- Cái gì thế này?
- Một phép mầu.

 

Hắn tự đưa mình đến như
là một món quà Giáng Sinh ấy.

 

- Chuyện gì thế này?
- Là hắn đó.

 

- Ai?
- Tiến sĩ.

 

Tiến sĩ đã đóng trong:
''Thần chết và trinh nữ''.

 

- Ông tiến sĩ mà... ?
- Đúng thế, là hắn.

 

Em đã bị
bịt mắt mà.

 

Giọng của hắn.
Giọng của anh ta, chỉ thế sao?

 

- Chỉ thế?
- Chỉ có thế.

 

Thế là quá
đủ cho em.

 

Paulie, em bệnh rồi.

 

- Em không bệnh.
- Em bệnh.

 

Được rồi, nhưng em đang
bệnh và nhận ra giọng nói.

 

Chúa má ơi... em
định giết anh sao?

 

Là hắn đó. Em nói
anh nghe, là hắn đó.

 

Trí nhớ của em về một giọng
nói chẳng nói lên gì cả.

 

Giọng hắn,
nụ cười của hắn.

 

Điệu bộ của hắn.

 

Em sẽ nhận ra hắn bất
cứ đâu với điệu bộ đó.

 

Nó có thể hơi khác
chút nhưng đó là sự thật.

 

- Paulie, không vui chút nào đâu.
- Không, nó không hề vui chút nào cả.

 

Anh ta đang chảy máu.

 

Cần tao lau cho
không? tiến sĩ?

 

Góc độ thương
xót của tao hả?

 

''Cô ta có thể chịu hơn nữa''.

 

''Cho con chó cái thêm 5 volt''.

 

''Chỗ hiểm dễ thương
của nó vẫn còn ướt'''.

 

Paulie, là vì anh.
E đang giận anh.

 

Vì anh à?

 

Em biết anh đang
hết hồn, Gerrado.

 

Em giận dữ bởi anh
bỏ qua cảm xúc của em.

 

Vì anh nói
có với ủy ban.

 

Em nhớ mùi hắn.

 

- Nhớ không?
- Nhớ chứ.

 

''Cô thích cái cắn yêu của tôi''
Mày nói với tao như thế.

 

Đói không, quỷ cái?

 

Muốn ăn thịt hả?

 

Tao sẽ cho
mày ít thịt.

 

Tao sẽ cho mày một
cái xúc xích to béo.

 

Chúa ơi, Paulina.

 

Đó là cách người bạn mới
của anh nói chuyện với em.

 

Chuyện này phải ngừng lại.

 

Kể cả khi anh ta có tội, em
không thể tra tấn anh ta thế này.

 

Tra tấn?
Chủ tịch hội đồng.

 

Gọi đây là tra tấn?

 

Anh biết ít về công
việc của mình quá.

 

Đưa anh khẩu súng đi.

 

Nhưa anh sẽ nói... Xin lỗi.

 

Khi mà em còn cầm súng,
chúng ta không thể thảo luận.

 

lúc em rời cây súng,
cuộc thảo luận sẽ kết thúc.

 

Paulina, làm ơn đi.

 

Ngừng gọi tên em như
thể em là một đứa nhóc.

 

Em hành động như một đứa nhóc
như không tính tới hậu quả.

 

Chuyện em đang làm
sẽ phá hỏng mọi hi vọng...

 

Để nắm được tên tội
phạm thật sự sẽ kết thúc.

 

Hắn là tên tội
phạm thật sự.

 

Nghe anh nè.

 

Em không vội,
em đang nghe.

 

Chuyện làm anh đau
đầu nhất về chuyện cũ...

 

Anh có thể gọi chúng là gì
cũng được, em sẽ không vội đâu.

 

Để anh nói hết.

 

Chuyện làm anh đau đầu là
chúng bỏ qua mọi chứng cứ...

 

Và không bao giờ để
người bị cáo tự bào chữa.

 

Không cần biết
em chắc thế nào.

 

Không cần biết
vụ việc ra sao.

 

Hắn ta có quyền tự vệ chứ.

 

Em không có ý ngăn cản
quyền đó của anh ta. Gerardo.

 

Em sẽ cho
anh ta quyền tự vệ.

 

Em nói gì thế?
Hắn đang bị cột vô ghế.

 

Nhìn xem em có ai
làm luật sư cho hắn kìa.

 

Một trong những
người giỏi nhất nước.

 

Tương lai là bộ trưởng
bộ tư pháp, không kém.

 

Chỉ là em không có
đại diện giỏi như thế.

 

Đồng ý không?
Gerardo Escobar, Esquire?

 

Anh ta có quyền tự
vệ nhiều hơn em có.

 

Làm đi.

 

Tháo băng miệng hắn ra.

 

Cởi trói cho
thân chủ đi...

 

Và chuẩn bị
bảo vệ hắn.

 

Được rồi, tôi
sẽ lo cho anh.

 

- Tránh ra.
- Để anh cởi
trói cho anh ta.

 

Tránh ra không
em giết hắn.

 

Nước.

 

lấy cho hắn
ít nước, Gerardo.

 

Có một máy ghi
âm trong này.

 

Ít nhất thì đó là những
gì người bán hàng nói.

 

Tất cả mọi chuyện này phải
được ghi âm, một cách chi tiết.

 

Tao chưa từng thấy nó
sẽ tiện ích như thế này.

 

Không gì bằng
nước lạnh hả tiến sĩ.

 

Uống cho đã đi.
Anh phải ngăn cô ta lại.

 

Tránh xa hắn ra.

 

Chuyện này không
thể tha thứ được.

 

Chờ chút, im hết coi.

 

Nó hoạt động.

 

Chúng ta đã có lời
nói của ngài tiến sĩ.

 

Ông ấy nói trói
một người lại...

 

Và không cho ông ấy
nói là không thể tha thứ.

 

Biết gì không, tiến sĩ?

 

Tôi đồng ý.

 

Nó là không
thể tha thứ được.

 

Xin hãy tiếp tục
ý kiến của ông đi.

 

Tôi không biết cô, tôi
chưa từng thấy cô trước đây.

 

Tôi không biết cô
nghĩ tôi đã làm gì nữa.

 

Rõ ràng là
cô ta điên rồi.

 

Cô ta không chịu trách nhiệm
về những gì cô ta làm...

 

Nhưng anh là
một luật sư...

 

Nếu anh không dừng chuyện
này lại, anh là đồng phạm đó.

 

Và anh sẽ
phải trả giá.

 

- Mày đang hăm dọa hả?
- Không, không có.

 

Ồ, có đấy.

 

Để tao làm
rõ chuyện này.

 

Thời điểm mà những người
như mày hăm dọa đã qua rồi.

 

Ngoài kia thì có thể bọn chó
chúng mày còn làm nhiều thứ đó.

 

Nhưng ở đây, trong đây...

 

Tao chịu trách nhiệm.

 

Hiểu chưa? tao!

 

Rõ chứ?

 

Tôi xin lỗi, tôi không
có ý hăm dọa đâu.

 

Không sao đâu, hắn không có
ý phản kháng, nghe hắn nói đi.

 

Nhanh lên, chụp lấy nó.

 

Chụp khẩu súng...

 

Anh đã không làm gì cả,
anh chỉ đứng nhìn.

 

Dĩ nhiên anh ta chỉ đứng
nhìn, anh ta là pháp luật.

 

Chúa ơi, đây hẳn
phải là trò chơi gì đó.

 

Anh là một
phần của nó.

 

Paulina, anh xin em.

 

Trói chân hắn lại.

 

Anh ta như
thế là ổn mà.

 

Trói chân hắn lại đi.

 

Dùng đoạn dây xanh đó.

 

Tôi không biết cô ấy là ai.

 

Tôi cũng không biết cô ta
nghĩ tôi đã làm gì nữa.

 

Mày muốn nghe
bản án không?

 

Tôi buộc tội tiến sĩ
Roberto Miranda.

 

Về việc cho phép và tiến hành
việc đánh đập có tổ chức.

 

Và sử dụng vật sốc điện
đối với Paulina lorca.

 

Sao chứ?

 

lúc đó tôi chưa kết hôn.

 

Tuy nhiên Gerardo tuyển tôi
vào hội học sinh kháng chiến.

 

Anh ta là lãnh đạo ưu tú của tôi,
nhưng mày sẽ không hề biết.

 

Nếu tao nói mày
nghe tên anh ấy...

 

Anh ấy sẽ chẳng là
trưởng hội đồng điều tra.

 

Mà vài luật sư khác sẽ
điều tra cái chết của anh ấy.

 

Và thêm nữa, tôi buộc
tội tiến sĩ Miranda.

 

Việc hãm hiếp
Paulina Lorca vào 14 lần...

 

Mỗi khi chơi bản
''Thần chết và trinh nữ''
của Schubert.

 

Trên một cái máy
nghe nhạc rẻ tiền...

 

Cưỡng hiếp?

 

Em chưa từng nói với
anh em bị cưỡng hiếp.

 

Em đã từng, dĩ nhiên
là em đã từng.

 

Chuyện này thật điên rồ.

 

Tôi không làm gì liên quan
tới đánh đập hay tra tấn.

 

Paulie, chúng ta
cần nói chuyện.

 

- Chuyện này xảy ra bao giờ?
- 1977.

 

Tôi thậm chí còn không
ở trong nước lúc đó.

 

Tôi định cư ở
Barcelona trong ba năm.

 

1975- 78. Kiểm tra xem.

 

- Chắc rồi, tao sẽ viết thư.
- Gọi điện đi.

 

Tại sao chúng ta không
tới thẳng đồn cảnh sát...

 

Và bảo họ gọi
cho chúng ta.

 

Oh. Chúng ta cũng
không thể lái xe nữa.

 

Chúng ta không có xe.

 

Xe chúng tôi xì lốp.

 

Và xe anh thì cũng
đã gặp một tai nạn.

 

Đâm thẳng vào thanh chắn
đường ray và rơi xuống vực.

 

Tôi không nghĩ anh có thể
sống sót sau cú va chạm
như thế, đúng không?

 

Anh là một chuyên viên về khả năng
chịu đựng của con người mà...

 

Trước khi họ thật sự chết.

 

Đó là lý do họ gọi ông vào
đúng không? tiến sĩ?

 

Chuyện này thật điên rồ,
đây là một cuộc tra khảo à?

 

Anh cũng chấp nhận
làm tòng phạm...

 

Trong việc bắt cóc
và sát nhân luôn hả?

 

Anh cần nói chuyện với em.

 

Vì Chúa lòng lành,
cứ nói đi.

 

Riêng tư.

 

Trong phòng anh hả?

 

Được thôi,
ra hành lang đi.

 

Schubert thật là
một người buồn và đẹp.

 

Chỉ mới 31 tuổi
khi ông ta mất.

 

Anh có biết ông ta là
kẻ đồng tính không?

 

Dĩ nhiên là anh biết.

 

Anh nói tôi nghe mà.

 

''Hắn ta là một kẻ đồng tính.

 

''Mày không cần thằng đồng tính,
mày cần của quý của người
đàn ông thật sự.

 

Tôi là một quý ông, tôi không bao
giờ nói thế trước mặt phụ nữ.

 

Tận hưởng đi, chúng tôi
sẽ không lâu đâu.

 

Sao em không
nói anh nghe?

 

Sao anh không hỏi?

 

Anh đã biết, anh là
một chuyên gia.

 

Anh đã nghe hàng giờ
những lời khai.

 

Chúng làm điều này
cho tất cả chúng ta.

 

Em đã kể với anh mọi
chuyện gã tiến sĩ đã làm.

 

Về hắn đã điều khiển
cuộc tra tấn như thế nào.

 

- Em đã không kể anh nghe gì cả.
- Không gì cả sao?

 

Thật sự, rất ít.
Hầu như không có gì.

 

Suốt những năm qua em giữ nó
để ban cho anh những gì anh biết?

 

Có sự khác biệt
giữa biết sự thật...

 

Với biết rõ từng chi tiết.

 

Nếu em nói anh nghe,
hắn sẽ luôn ở giữa chúng ta.

 

Chúng ta sẽ không
bao giờ được yên.

 

Anh hiểu rồi.

 

Anh nhớ chúng ta đã
trẻ thế nào không?

 

Em nhớ chúng ta, Gerardo.

 

Và chúng ta đã ở đây, Paulie.
Chúng ta vẫn ở đây.

 

Anh hiểu em cảm thấy thế nào,
nhưng kể cả nếu hắn có tội...

 

Kể cả khi nếu?

 

Em có nhận ra em
đã làm gì không?

 

Vâng, anh yêu, tuyệt đối.

 

Đây là bắt cóc,
hành hung.

 

Chúng ta sẽ vào
tù 20 năm.

 

Nghĩ xem chuyện đó sẽ ảnh
hưởng thế nào tới sự vận động.

 

Đó là những thứ mà nhà
chức trách đang tìm kiếm.

 

Chúng ta đã làm quá
đủ cho cuộc vận động.

 

Em đã làm quá đủ.

 

Nếu em nghĩ
em nhận ra hắn...

 

Tại sao em
không nói anh nghe?

 

Anh đã không tin em.

 

Nó không quan trọng.

 

Nó quan trọng với em,
nhiều hơn mọi thứ.

 

Em không có chứng cứ.

 

- Em sẽ làm gì với hắn?
- Đưa hắn qua cuộc thẩm vấn.

 

Đây đâu phải một cuộc thẩm vấn.
Đó là khủng bố.

 

Anh có yêu em không, Gerardo?

 

Chúng ta đáng ra phải khác chúng,
chúng ta không thể dùng cách của chúng.

 

Em đang cho hắn tất cả mọi sự
chắc chắn hắn chưa từng cho em.

 

Hắn có một luật sư. Anh sẽ
nghe lời bào chữa của hắn ta.

 

Đó là chuyện nhảm nhí.
Em đã kết tội anh ta rồi.

 

Bằng chứng chỉ là lời khai
của chính em thôi.

 

- Nếu em muốn sự thật thật sự.
- Sự thật thật sự...

 

Em không phải một bằng
chứng đáng tin cậy.

 

Bởi vì em điên sao.

 

Bất cứ tòa án nào cũng sẽ xé
em ra từng mảnh ngay.

 

5 năm trước,
trong quán cafe taveli...

 

Em nghe một giọng nói
em nhận ra.

 

Em không nói nó là hắn.

 

Em hốt hoảng trên xe buýt khi
một người đàn ông đụng vai em.

 

Dừng lại, anh có thể
bị lạnh, Gerardo.

 

Anh đang nói thật, đây có phải
là những gì em muốn không?

 

Nó quá nghiêm trọng để
anh chia sẻ cảm xúc với em.

 

Em sẽ không
giết hắn chứ?

 

Giết hắn? Anh thật sự
nghĩ em sẽ giết hắn?

 

Sao em phá xe hắn?

 

Em đâu có phá xe hắn?

 

Nó đậu bên kia đường.

 

Em dựng chuyện để hắn tưởng
em muốn chơi nặng.

 

Em đâu phải cớm chìm.

 

Em phải tao những
mối sợ hãi giả...

 

Hay hắn sẽ không nghiêm túc
với cuộc điều tra.

 

Em định làm gì với anh?

 

Ôi, anh yêu, anh yêu
hiền lành của em.

 

Em sẽ không thể
làm gì để hại anh...

 

Hay là tổ chức.

 

Em không muốn
ngăn cản anh.

 

Tìm kiếm thân thể
những người mất tích.

 

Hay tìm kiếm tội phạm.

 

Em yêu anh.

 

Anh là cuộc sống của em.

 

Nhưng anh chỉ điều tra về...

 

Những trường hợp đã chết,
những người không thể nói.

 

Em có nói.
Em tự do lần đầu...

 

Kể từ khi em bị chôn chặt
trong những nỗi sợ hãi này.

 

Cho tới khi...

 

Em bắt được hắn, Gerardo...

 

Và hắn là kẻ em muốn,
kẻ xấu xa nhất.

 

Những con chuột khác,
em đã trong chờ chúng...

 

Nhưng hắn là tên tiến sĩ...

 

Đáng ra ở đó để chắc rằng
chúng không giết em.

 

Hắn nói về khoa học
và triết học.

 

- Hắn trích lời của Nietzsche.
- Nietzsche?

 

''Tôi nghĩ đó là Nietzsche. ''.

 

Hắn đã quá thân thiện,
quá chu đáo.

 

Sau một hồi kinh khủng,
hắn cho em một mũi chích.

 

Để giảm đau cho em,
hắn nói...

 

Để giảm đau đớn của em,
hắn nói hắn sẽ chơi nhạc.

 

Em sẽ kể anh nghe.

 

Anh có thật sự muốn không?
Vì em có thể.

 

Anh thật sự nghĩ
anh có thể chịu được?

 

Vâng, em nói
anh em đã bị.

 

Bịt mắt.

 

Chúng trói em trên bàn...
Nằm ngửa.

 

Trừ lúc chúng
muốn em nằm úp...

 

Vào một cái xô đầy phân của em...
Nhưng ngày hôm đó...

 

Ngày đầu tiên tiến sĩ vào,
chúng rất tốt.

 

Chúng có mấy cái dây điện
xung quanh em...

 

Và một cây roi kim loại,
như là dương vật vậy,
trong người em.

 

Khi chúng giật điện.

 

Nó đốt như cháy, rồi...

 

Thân thể em giật lên...

 

Và nó đau khi em
đang bị trói.

 

Em đã cố la nhiều
hơn khi nó ít đau.

 

Một mẹo nhỏ, nhưng nó
đã không thành công.

 

Rồi tiến sĩ vào.

 

Bảo chúng là em
đã chịu đủ rồi.

 

Hắn đuổi chúng đi.

 

Hắn cho em một mũi chích.

 

Em cảm thấy ấm,
sự đau đớn đã biến mất.

 

Em đã không nghĩ nó có thể
biến mất nhưng nó đã
giống như phép màu vậy.

 

Hắn lau người em.

 

Hắn cho gì đó lên
vết thương của em.

 

Hắn bảo em là
em đã an toàn.

 

Và rồi hắn chơi bài
''Thần chết và trinh nữ''.

 

Hắn hỏi em có
thích Schubert không?

 

''Oh, có. '' em nói
''tôi yêu nhạc của ông ấy''.

 

Em cảm ơn hắn.

 

Em cảm ơn và cảm ơn.

 

Và rồi chúng em
nghe cùng nhau.

 

Như một cặp tình nhân
thật sự quan tâm tới nhau.

 

Và trong mấy phút đầu,
hắn không làm gì cả.

 

Sau đó em nghe
hắn di chuyển.

 

Nghe như tiếng dây nịt
của hắn rơi trên sàn.

 

Em nghe tiếng tiền lẻ
trong túi quần hắn kêu.

 

Em nghe tiếng hắn
cởi quần áo ra.

 

Và rồi bất ngờ,
hắn đè lên em.

 

Làm chuyện bệnh hoạn.

 

Hắn đã làm chuyện đó.

 

Và chúa ơi, nó đau.

 

Như lửa đốt.

 

Em la hét.

 

Em hét to như là
khi chúng giật em...

 

Nhưng hắn không dừng,
hắn không dừng.

 

Em yêu anh.

 

Để anh ôm em, Paulie.

 

Em không tin anh.

 

Anh hiểu không?
em không thể.

 

Anh xin lỗi, anh hiểu em ghét
anh nói thế, nhưng anh xin lỗi.

 

Và sau khi đã xong.

 

Hắn tắt nhạc
và nói tạm biệt.

 

Với một trong những câu nói
hay nhất của hắn:

 

''Đâu có gãy cái xương
nào đúng không cưng?''.

 

Em biết đó là anh ta.

 

Em chắc chắn đấy.

 

Cô muốn gì?

 

lần đầu tiên em nghĩ rằng
em muốn chiếm đoạt hắn ta.

 

Đó là điều em đã nghĩ...

 

Rằng hắn ta nên biết
điều đó là như thế nào...

 

Nhưng một người phụ nữ
không thể chiếm đoạt được...

 

Vì thế em đã nghĩ đó là
điều gì đó mà anh phải làm.

 

Paulie, làm ơn đi.

 

Nó sẽ khó khăn cho anh.

 

Sau tất cả chuyện này, anh cần
có một sự nhiệt tình nhất định.

 

Ngừng chuyện này đi.

 

Sau đó em đã tự hỏi có lẽ
em nên dùng một cái cán chổi.

 

Đủ rồi đấy.

 

Em biết nó thật lố bịch.

 

Nó lố bịch vì không có sự trả thù
nào có thể làm em thỏa mãn.

 

Đó là thứ mà họ nói đến quyền
lực và sự kiểm soát tục tiểu.

 

Em không muốn
chửi rủa hắn ta.

 

Em không muốn hắn ta chết em.

 

Em muốn hắn ta...

 

Nói với em.

 

Em muốn hắn ta
phải thú tội.

 

Thú tội ?

 

Em muốn đưa hắn
vào băng hình...

 

Thú nhận về mọi thứ hắn ta
đã làm, không chỉ đối với em,
mà đối với tất cả chúng ta.

 

Sau khi hắn ta thú tội
thì cô sẽ để hắn đi sao?

 

Tôi không tin cô.

 

Anh phải tin.
Anh không có sự lựa chọn.

 

Nếu hắn ta cảm thấy ăn năn,
em sẽ để hắn đi.

 

Anh và sứ mệnh
của anh sẽ được an toàn.

 

Với cuộn băng thú tội ...

 

Hắn ta sẽ không đưa những kẻ
sát nhân hay đi đến cảnh sát...

 

Hay là cuộn băng
sẽ bị đưa lên tV...

 

Và em sẽ để hắn sống.

 

Như khi anh nói về đất nước
đau buồn của anh, Gerardo...

 

Em sẽ để nó thành quá khứ
trở thành quá khứ.

 

Chúng ta sẽ hòa hợp với
cuộc sống của chúng ta sao?

 

Vâng, chúng ta phải làm thế.
Chúng ta phải sống với hắn ta.

 

Chuyện gì nếu
hắn ta từ chối?

 

Nói với hắn nếu hắn từ chối,
hắn sẽ chết.

 

Đó có phải là một lời
đe dọa thực sự không?

 

Chuyện gì đã xảy ra mà cô
không thể tha thứ vậy?

 

Anh phải làm thế
Anh phải thuyết phục hắn ta.

 

Không có cách nào khác.

 

Chuyện gì nếu có
một phép màu nào đó...

 

Đó chỉ là sự trùng hợp
ngu xuẩn thôi ?

 

Nếu anh ta vô tội ?

 

Nếu anh ta vô tội,
anh ta hẳn là một tên khốn.

 

Anh sẽ xoay chuyển
chuyện này chứ?

 

Biết không tôi không được
phép đến gần anh.

 

Cô ta đang chỉa súng
vào cả hai chúng ta.

 

Anh đừng đùa thế.
Anh cũng là đồng phạm.

 

Anh có thể kết
thúc chuyện này.

 

Đây là một câu đố.

 

Anh đang chơi trò
cớm giỏi- Cớm tồi.

 

Tôi cũng là một nạn nhân.

 

Không phải từ nơi tôi ngồi.

 

Dr. Miranda,
có phải anh.

 

Chuyện gì đã xảy
ra với Roberto?

 

Chúng ta không còn
là bạn nữa sao?

 

Anh có biết bí mật mà
cảnh sát sử dụng các bác sĩ...

 

Như một người cố vấn cho
một phiên tra tấn không?

 

Ai cũng biết.

 

Viện y học đã
tố cáo chuyện này.

 

Tôi đã ra hiệu cho
sự thú tội của họ.

 

Anh không phải bị
yêu cầu tham gia chứ?

 

Tôi đã nói với anh.

 

Tôi thậm chí không ở
trên đất nước này.

 

Oh, chuyện này vô vọng rồi.

 

Nếu anh không muốn chết,
anh phải thú nhận.

 

Gì?

 

Cô ta đã hứa nếu anh thú nhận
và thể hiện sự hối hận...

 

Cô ta sẽ để anh đi.

 

Chúa tôi.
Anh cũng không khác gì họ...

 

Cũng dọa sẽ giết tôi
nếu tôi không thú nhận.

 

Anh đã được tin rằng trở thành
một đảng viên, một luật sư...

 

Một người tin vào
sự công bằng.

 

Cô ta đã để gì vào anh thế?
Cô ta có quyền lực gì
mà cao hơn cả anh?

 

Đó không phải
là quyền lực.

 

Vậy đó là gì?

 

lòng biết ơn và tình yêu.

 

Cô ấy đã cứu cuộc sống
của tôi, ok?

 

Tất cả chuyện này là gì?

 

Tại sao cô ấy bị tra tấn?
Cái gì đã làm chuyện đó...

 

Anh biết tại sao không?

 

Không tôi không biết.
Tôi không hiểu chuyện gì cả!

 

Cái gì trong mắt tôi vậy,
máu hả?

 

Có phải đó là máu không?

 

Chờ đã.

 

Nghe này, hắn ta
đang chảy máu.

 

Tôi sẽ lau sạch chúng.
Có được không?

 

Làm đi.

 

Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nói cho tôi biết đi.

 

Chuyện này là sao?

 

Nhớ đến một trong những tờ báo
ở dưới đất, ''Sự giải phóng''?

 

Chắc rồi, cám ơn.

 

Thật không? Anh nói anh
đã ở Barcelona năm 1977.

 

Ai cũng biết về những
tờ báo đó thôi nào.

 

Tôi không biết là tờ đó
được gọi là ''Sự giải phóng''.

 

Tôi chỉ nhớ người ta nói...

 

Về một tờ báo phản đối
sau khi tôi...

 

Được rồi, dù gì nó cũng
chẳng chứng minh được gì.

 

Cũng không sao.

 

Có 7 phần nổi
bất hợp pháp.

 

Tôi đã là một biên tập của
tờ báo sinh viên ''Liberation''.

 

Chúng tôi đã bảo vệ chính mình
Không ai biết đến ai.

 

Và đem đến cho tôi những bài báo
của những người hợp tác nặc danh.

 

Cô ấy là người duy nhất
biết nhân dạng của tôi...

 

Thế họ muốn cái gì?

 

Nếu cố ấy cho họ
biết tên tôi...

 

Nhưng anh biết tất cả chuyện này.
Anh đang chơi trò chơi đó.

 

Tôi không có, tôi
khâm phục cả hai người!

 

Tôi đang bên cạnh anh!

 

Tôi kính trọng những gì
cô ấy đã trải qua.

 

Làm ơn, tin tôi
Không có cách nào sao?

 

Cô ấy muốn
một sự thú nhận.

 

Sự thú nhận?
Như thế nào?

 

Làm sao tôi có thể thú nhận
chuyện mà tôi không làm?

 

Hãy kết thúc chuyện này.

 

Đó là cách duy nhất
để cô ấy tha cho anh.

 

Cô ta chẳng có gì
để tha thứ cho tôi cả.

 

Anh không hiểu sao ? Christ!

 

Không phải là cô ta,
đó là anh.

 

Anh đã quá văn minh
để thú nhận đó là anh.

 

Anh nghĩ là tôi phạm tội,
anh muốn trả thù.

 

Yeah, tôi nghĩ
anh phạm tội.

 

Cô ấy đã nhận ra giọng
của anh, mùi của anh...

 

Tất cả những đặc điểm khác
thường nhỏ nhặt của anh.

 

Cô ấy nhớ là anh thích
trích dẫn Nietzsche.

 

Và chuyện là vậy.

 

Vì chúa, tôi có hàng tá
cuộn băng trong xe của tôi.

 

Tôi không một mình trích dẫn
Nietzsche hay mùi của tôi.

 

Nó thật lố bịch. Cô ấy
đang kết thúc chuyện này.

 

Cô ta thật hoang đường.
Cô ta thật ảo tưởng.

 

Anh nói thế với chính anh.
Cô ta điên rồi.

 

Nhưng cả đất nước
này cũng thế.

 

Tôi phải đi tiểu.

 

Gì?

 

Tôi phải đi vào
nhà vệ sinh.

 

Nghe này, ngay bây giờ tôi không
chắc chắn về chuyện gì cả...

 

Nhưng tôi sẽ nói
với anh điều này.

 

Tôi biết rằng
cô ta nghiêm túc.

 

Tất cả những gì tôi nói
là tôi phải đi vệ sinh.

 

Không bịp bợm,
anh hiểu chứ?

 

Anh muốn tôi tiểu
trong sự hổn hển này sao?

 

Hắn ta muốn đi vệ sinh.
Anh có thể mở trói cho hắn chứ?

 

Số 1 hay số 2
vậy bác sĩ?

 

Christ.

 

Well? Anh có thật là
muốn đi tiểu không ...

 

Hay là có chuyện gì
lớn hơn trong anh không?

 

Quên nó đi.

 

Một trò bịp bợm.
Đó là những gì tôi đã nghĩ.

 

Đó không phải là
trò bịp bợm.

 

Chúa ơi, chết tiệt
Tôi phải đi tiểu, kẻ đáng ghét.

 

Đó mới là bác sĩ
Miranda mà tôi biết .

 

Thôi được, tôi tin
anh muốn đi tiểu.

 

Mở trói chân cho hắn ta.

 

Làm đi, mở chúng ra
và tránh xa hắn ta.

 

Đừng động đậy cho đến
khi tôi bảo anh làm.

 

Đừng làm cho chuyện này
lố bịch thêm nữa.

 

Gerardo, im đi.

 

lấy cái này.

 

Đi theo chúng tôi.

 

Phòng vệ sinh cho khách.
Em nghĩ là cho khách.

 

Đứng lên và di chuyển
chậm thôi.

 

Nếu anh làm bất cứ
chuyện gì đột ngột...

 

Khẩu súng này sẽ nổ ngay cả
khi tôi không muốn thế.

 

Tôi không thể,
không như thế.

 

Vâng, chuyện này
khó lắm phải không...

 

Sống màkhông có sự riêng tư
hay lòng tự trọng?

 

- Anh sẽ quen với việc này thôi.
- Paulina.

 

Im đi, Gerardo.

 

Tôi đoán là chúng ta sẽ phải
thử lại lần nữa sau vậy.

 

Không khó để làm nhục hay là
bị làm nhục đúng không, bác sĩ?

 

Không khó để ban
quyền lực cho ai đó.

 

Không có thành tựu
gì to lớn cả.

 

Xong rồi hả?

 

Tôi đoán là tốt hơn
tôi nên rửa tay.

 

Oh, chúa ơi!

 

Đừng bắn! Đừng bắn!

 

Không động đậy!
Không động đậy!

 

Nghe điện thoại đi.

 

Hello, có phải ông Escobar?

 

Pablo Milar,
thư ký chủ tịch.

 

Chúng tôi đang cố
tìm ông nhiều giờ rồi.

 

Chúng tôi mắc
phải một cơn bão.

 

Điện và điện thoại
đều bị cúp.

 

Anh vui lòng chờ
ông chủ tịch chứ?

 

Ông chủ tịch sao?
Vâng, dĩ nhiên rồi...

 

Tôi bảo không động đậy...

 

Xin lỗi, tôi không thể giúp gì.

 

Không được phát ra
tiếng động.

 

Không tôi không đâu, tôi thề
đấy. Làm ơn, cẩn thận đấy.

 

Im đi!

 

Vâng, thưa ngài.

 

Xin lỗi vì đã
đánh thức anh.

 

Không sao.

 

Có một việc bị lộ
về cuộc hẹn của anh.

 

Nó đã bị đăng báo.

 

Như bình thường, đừng nghĩ
chuyện này khác thường...

 

Có những lời
đe dọa bị xử đấy.

 

Đe dọa xử anh sao?

 

Tôi e rằng những lời đe dọa
ấy đang chống lại tôi...

 

Là sự kiện hằng ngày, thậm
chí trở nên nhàm nữa kìa.

 

Ý tôi là lời đe dọa
chống lại ông đấy.

 

Như một sự đề phòng, chúng tôi sẽ
đưa vài người đến chỗ của ông.

 

Vẫn còn bão sao?

 

Yeah. Mọi thứ vẫn chưa có.
Đèn vẫn chưa có.

 

Có lẽ đường không thể qua được.
Vì vậy, có lẽ.

 

Họ sẽ đến nhưng
đến lúc nào?

 

Khoảng 6 giờ sáng.

 

Không cần đâu
Ở đây, tôi được an toàn.

 

Tại sao ông không gửi người
của ông đến căn hộ trong
thành phố của tôi?

 

Tôi sẽ ở đó vào
tối chủ nhật .

 

Không thể ngăn họ nếu tôi
muốn thế, và tôi không muốn.

 

Ai thế?

 

Tôi phải nói chuyện với cô.

 

Không được cử động.

 

Ông chủ tịch đang gửi những
tên cớm đến đây để bảo vệ tôi.

 

Gì? tại sao?

 

Đó là sự đề phòng.
Chẳng tại sao cả.

 

Họ sẽ ở đây lúc 6 giờ.
Chúng ta chỉ có...

 

Chết tiệt. Tốt hơn là
anh nên nhanh lên.

 

Chỉ có không đầy 4 tiếng thôi.
Họ có thể đến đây sớm hơn.

 

Chúng ta không có thời gian
để nghe lời thú tội này đâu.

 

Tốt. Vậy chúng ta
sẽ giết hắn ngay lập tức.

 

Em sẽ giết hắn sao?

 

Mọi thứ phải được đảm bảo.

 

Chúng ta sẽ đẩy hắn xuống
vách đá trên chiếc xe bị hỏng.

 

- Nó sẽ giống như một tai nạn.
- Em có nghiêm túc không đấy?

 

Giống như là hắn ta
bị mất kiểm soát.

 

Đẩy hắn ta xuống vách đá.
Có thể anh ta sẽ va vào đá.

 

Chúng ta sẽ làm vậy ở chỗ
em đã làm hỏng chiếc xe.

 

Em bảo em đã không làm gì
chiếc xe của hắn ta.

 

Em đã phải nói thế
Nó dễ thôi.

 

Cô đã dối tôi?

 

Không có thời gian cho việc đó đâu.
Chuyện này đơn giản thôi.
Chúng ta đẩy hắn xuống.

 

Với tay bị trói sao?

 

Chúng ta sẽ leo xuống
và tháo nó ra...

 

Dìm hắn ta xuống nước,
hay là chiếc xe.

 

Cái nào tốt hơn? trong nước,
hắn ta sẽ trôi khắp nơi.

 

Cô có điên không?

 

Well, anh biết em mà.

 

leo xuống sao?
Di chuyển xác của hắn ta à?

 

Thủy triều sẽ mang
xác của hắn ta đi.

 

Họ sẽ biết đó là
một vụ ám sát.

 

Tôi đang nói gì thế này?
Tôi sẽ không làm việc này.

 

Cô đã hứa không giết hắn ta.
Cô chỉ muốn một sự thú tội.

 

Cô không muốn đẩy hắn ta
xuống vách núi chứ?

 

Không, đó là vụ ám sát
có kế hoạch trước.
Tôi sẽ không làm đâu.

 

Well, nếu anh không làm...

 

Tốt hơn anh nên lấy lời
thú nhận nhanh lên đi.

 

Tại sao anh không
dùng điện thoại?

 

Nó làm việc rồi,
đúng không?

 

Vào giữa đêm sao?

 

Ở Barcelona,
bây giờ là ban ngày.

 

Và nói gì?

 

Hỏi văn phòng chính phủ.

 

Cho Elena Galvan,
thư ký đại diện.

 

- Anh đang lãng phí thời gian.
- Cô ấy biết tôi.

 

Cô ta sẽ nói với anh
tôi đã ở tòa công sứ năm 77.

 

Sẽ không sao.

 

Tôi đã ở đó khi
vợ anh bị bắt.

 

Bị bắt, đó là lối nói
trại hay đấy.

 

Tôi không thể có động cơ nào
để làm việc này cả.

 

Làm ơn, chỉ gọi
một cuộc điện thôi.

 

Chuyện này không
thuyết phục cô ấy đâu.

 

Cô ta điên rồi. Cô ta cần
chữa trị về tâm thần.

 

Anh là cách chữa trị
tâm lý của cô ấy đấy.

 

Anh nói với tôi là
nếu tôi thú nhận ...

 

Cô ấy sẽ tha thứ cho tôi
và để tôi đi sao?

 

Tha thứ cho anh thì không.
Để anh đi thì có.

 

Nếu như lời thú nhận
của anh thuyết phục cô ấy...

 

Và cô ấy thật sự
tin rằng anh hối hận.

 

Tay tôi sẽ không nhận được máu
từ vòng tuần hoàn nào cả.

 

Anh có thể làm chúng lỏng ra
được không, làm ơn đi?

 

lại thế. Chết tiệt!

 

Tôi sẽ đếm đến 5 sau đó
tôi sẽ nói cho cô ta...

 

Không có gì nữa, tôi không thể
làm để anh an toàn đâu. 1...

 

- Anh sợ sự nghiệp của anh...
- 2...

 

Sẽ bị phá huỷ nếu tôi
vẫn còn sống và thoát ra.

 

Nếu anh thú nhận chúng ta sẽ
không phải lo lắng nữa. 3...

 

Đừng đếm nữa. Tôi có thể.
Kế đến là 4 đấy, đồ ngu!

 

4.

 

Thôi được rồi! được rồi.

 

Tôi phải làm gì
để thú nhận đây?

 

Đừng bắt đầu.

 

Tôi không biết
phải nói gì.

 

Chỉ nghĩ đến nó thôi.

 

Nhưng tôi không biết
cô ta mong đợi gì.

 

Nếu tôi nói ra và nó sai
cô ta cũng có thể giết tôi.

 

Tôi biết chỉ vài điều thôi.
Có lẽ tôi có thể giúp anh.

 

Tại sao anh
không hỏi cô ta?

 

Hỏi cô ta gì cơ?

 

Cô ta muốn gì
trong lời thú nhận.

 

Tôi sẽ viết ra chính xác những
gì cô ta muốn, được không?

 

Không, cô ta muốn
nó phải thành thật.

 

Làm sao nó có thể
thành thật được?

 

Tôi vô tội .

 

Em không hiểu tại sao anh cần
phải nghe mọi thứ từ em...

 

Để có thể làm
cho hắn ta thú nhận.

 

Anh là luật sư của em.
Anh cần sự thật.

 

Em không muốn
anh là luật sư của em.

 

Em muốn anh là
chồng em.

 

Anh đang cố để làm nhưng em
không bao giờ thấy hài lòng.

 

Gerardo tôi nghiệp.

 

Chẳng có gì đáng tiếc
cho tôi cả.

 

Tôi luôn sai. Tôi muốn
phát bệnh bởi chuyện này.

 

Tôi muốn xong chuyện này và
trở về với cuộc sống của chúng ta.

 

Điều đó là sai sao?

 

Em đã muốn nói với anh
vào ngày em được thả.

 

Mặc dù, em là một mớ hỗn độn
và đau đớn em đã chạy đến
để thấy anh.

 

Hãy bắt đầu với
ngày em bị bắt.

 

Anh có yêu cô ta không?

 

Christ, chúng ta không có thời gian
cho chuyện này Họ đang đến đây.

 

Anh phải thẩm
vấn hắn ta.

 

Hắn sẽ viết lời thú nhận,
chúng ta thu nó lại.

 

Anh có yêu cô ta không?

 

Em đã tha thứ
cho anh rồi.

 

Chúng ta đã nói chuyện
này nhiều rồi mà?

 

Em chưa bao giờ hỏi anh có
yêu cô ấy không hay anh
làm cái quái gì với cô ta.

 

Chuyện đó thật ngu ngốc.
Các người đã ngủ với nhau.

 

Em đã nghĩ anh
đã đang làm gi?

 

Chúng ta sẽ chết từ quá nhiều
chuyện quá khứ, có quá nhiều
chuyện đau buồn.

 

Chúng ta phải thỏa thuận với
hắn ta. Hắn ta là quái vật.

 

Anh đã làm chuyện khốn đó
với cô ta mấy lần rồi?

 

Đưa khẩu súng cho anh.

 

Anh sẽ giết hắn ta. Anh sẽ thổi
bay bộ não chết tiệt của hắn ta.

 

Vậy là sẽ được thôi
đúng không?

 

Không, tôi chỉ muốn
sự thật chỉ một lần ...

 

Không có sự lảng tránh,
không khéo léo.

 

Đó có phải đêm đầu tiên
cô ta trải qua với anh không?

 

Vậy đã bao nhiêu lần anh
làm chuyện khốn đó với cô ta?

 

Anh đã không biết
là em còn sống, Paulie.

 

Đó là cái cớ.
Tôi muốn sự thật.

 

Em đã đi suốt hai tháng...

 

Em sẽ bắn anh
bây giờ sao?

 

Đó là cách nói chuyện
mới của em sao?

 

Chúng tôi đã yêu nhau
được một tháng...

 

Anh không biết chúng tôi đã
quan hệ bao nhiêu lần...

 

Anh đã yêu cô ta sao?

 

Em muốn sự thật thật sao?

 

Đúng tối nay,
tôi muốn sự thật.

 

Anh không thể nhớ được.

 

Anh không thể nhớ được.

 

Anh không thể nhớ được việc gì cả
về cảm giác của anh kể từ đêm đó.

 

Em đã trở lại
nguy hiểm và điên dại.

 

Em đã gần chết...

 

Bị trừng phạt
hàng ngàn lần tệ hơn...

 

Những gì anh đã gặp phải...

 

Và em đã cứu anh.

 

Em nghĩ là anh đã cảm nhận
như thế nào không?

 

Anh phải đưa cho họ tên em
để cứu lấy bộ da của mình.

 

Họ đã cắt đứt với anh
vào ngày đầu tiên.

 

Vì thế, em thấy đó,
anh không nhớ việc gì cả...

 

Về cảm giác của anh từ
cái đêm em quay về đó.

 

Nhưng anh yêu em.

 

Anh yêu em.

 

Đó là logic của
cuộc đời anh.

 

Anh có cảm giác
nó sẽ tàn phá anh.

 

Nó khoảng hai giờ trưa.

 

Em đã gặp những
người đứng đường...

 

Ở góc đường Huerfanos
gần nhà sách.

 

Em đã nghe họ ra
khỏi xe phía sau em.

 

Có hai người
trong bọn chúng...

 

Và một đi tới và
nắm lấy tay em...

 

Và nói, '' Này, cô gái nhỏ,
cô có một ngày bận rộn đấy''.

 

Tay kia đặt súng vào
mạn sườn của em.

 

Và nói, '' Hãy đi khỏi đây
cho ngày cuối tuần''.

 

Em đã ngửi thấy mùi tỏi
trong hơi thở của hắn.

 

Nó rất lạ. Em đã tự hỏi,
hắn ta đã ăn gì.

 

Em đã không chống cự.

 

Đôi khi em thức dậy
vào giữa đêm.

 

Em đã rất giận.
Em muốn đánh chính mình.

 

Đường phố rất đông,
toàn là sinh viên.

 

Có lẽ họ sẽ đánh dùm em.

 

Em đã không khóc.
Anh đã được hỗ trợ.

 

Anh đã nói với em, ''nếu họ
đến vì em, thét tên em lên''.

 

''tôi là Paulina Lorca,
và họ đang bắt cóc tôi.

 

''Đây là sự bắt giữ
không hợp pháp. ''.

 

Anh là một thằng ngu.
Họ có thể bắn em.

 

Họ có lẽ đã làm thế.

 

Đó là vấn đề.

 

Anh thấy đấy,
em muốn sống.

 

Em muốn nhìn
thấy tương lai.

 

Em muốn đựơc ở đó để tận
hưởng kết thúc tốt đẹp của em.

 

Em muốn sống
những ngày tươi đẹp.

 

Khi em tái hợp
với người em yêu...

 

Và sống trong
một đất nước tự do.

 

Anh không cần phải
mô tả căn phòng.

 

Cô ấy chưa
bao giờ thấy nó.

 

Cô ấy đã bị trói vào
một chiếc bàn, một chiếc bàn gỗ.

 

Nó có đủ dài cho toàn bộ
cơ thể cô ấy không?

 

Oh, vì chúa.

 

Bất cứ gì tôi
không biết thì bỏ qua.

 

Cô ấy bị trói
bằng dây thừng...

 

Dây thừng?

 

Đúng vậy.

 

Họ đánh cô ấy bằng
roi thép vào lưng và đùi.

 

Họ đốt ngực cô ấy
bằng những điếu xì gà.

 

Oh, chúa ơi.

 

Họ đã đặt roi...

 

Một cái roi kim loại trong...

 

Tiếp tục.

 

Tôi tham gia vào
94 cuộc thẩm vấn.

 

Họ bảo tôi là những
tù nhân đang hấp hối.

 

Họ cần người tin cẩn để chăm
sóc cho những tù nhân ấy.

 

Tại sao họ cần
chúng tôi sống?

 

Hắn đang nói mà em.

 

Em muốn biết sự thật,
chỉ thế thôi.

 

Chờ chút.

 

''Tôi tin là họ có quyền
có chăm sóc y tế...

 

''và thọat tiên thì đó là
tất cả những gì tôi làm. ''.

 

''Tôi chăm sóc các
vết thương của họ.

 

''Tôi kiểm tra
sức khỏe cho họ. ''.

 

''nhưng sau một tuần,
họ nói họ cần tôi... ''.

 

''trong việc chỉ đạo
thẩm vấn. ''.

 

Ai cần mày hả?

 

Chuyện bày sẽ chẳng
đi tới đâu hết.

 

Anh tưởng chúng ta đã đồng ý
là chúng ta sẽ chỉ nói về
những gì hắn đã làm.

 

Em đã không đồng ý.
Còn em thì sao?

 

Chúng ta không có thời gian.

 

Được rồi, tiếp đi.

 

Khoan đã.

 

''Tôi cố gắng bảo vệ
những tù nhân.

 

''khỏi những cuộc tra tấn dã man nhất
để tránh những tổn thương lâu dài.

 

''và để giảm nguy cơ tử vong... ''.

 

''bởi giật điện và
suy tim đột ngột.

 

''Tôi kiểm tra để chắc rằng
một lượng nước và thức ăn đầy đủ...

 

''được cung cấp đẻ
không xảy ra chết đói.

 

Đây không phải là một bài tự thú.
Nó là một bảng chứng nhận chó má.

 

Nghe y như là một bản tự thú
của người tra tấn.

 

Mày muốn họ
biết sự thật không?

 

Nói họ nghe về tao đi.

 

Về tao nè.

 

Chờ chút.

 

''Sau ba tuần, công việc
hằng ngày dài 16 tiếng...

 

''bắt đầu làm tôi kiệt sức.

 

''Tôi trở nên nhạy cảm hơn...

 

''với những thứ
xung quanh mình.

 

''và mọi người
xung quanh tôi.

 

''tôi đã mất đi sự tự chủ...

 

''và quy tắc đạo đức
của bản thân.

 

Mày thích như vậy mà.
Nói thật đi.

 

Chúa ơi, cho hắn cơ hội đi.

 

Được rồi, tiếp đi.

 

''Khi tôi... ''.

 

Khoan đã.

 

''Lần đầu tôi thấy Paulina Lorca,
cô ấy đang trong tình trạng khá tồi tệ''.

 

''Cô ta đã không có nước
hay thức ăn trong ba ngày''.

 

''Cô ta bị trói vào
một cái bàn gỗ''.

 

''Cô ta bị đánh dã man
vào lưng và sườn''.

 

''Ngực cô ta có vết cháy''.

 

''Cô ấy cũng bị
cho giật điện''.

 

''trên thân và
bộ phận sinh dục. ''.

 

''Tôi thuyết phục họ
là cô ta sắp chết''.

 

''Nếu như cuộc tra tấn
và bỏ đói tiếp diễn''.

 

''Tôi bảo họ để tôi
một mình với cô ấy''.

 

''để tôi có thể lấy
lòng tin cô ta''.

 

''Tôi đã không thành công''.

 

''với một số tù nhân khác''.

 

''Tôi chăm sóc
những vết thương... ''.

 

''Tôi chăm sóc những
vết thương cho họ''.

 

''Tôi chơi nhạc để làm
diệu tinh thần họ''.

 

''Paulina Lorca là
một người phụ nữ đẹp''.

 

Đó là lí do mày hãm hiếp tao?
Vì tao đẹp hả?

 

Đó là lỗi tao, đúng không? Mấy
người xấu mày đâu có đụng tới.

 

Em có thôi
ngăn cản không?

 

Cô không hiểu.

 

Tôi tuân theo phụ nữ,
tôn trọng phụ nữ suốt đời tôi.

 

Thật chó má.

 

Mày sẽ chết, tiến sĩ.

 

Tao để luật sư của mày
thuyết phục để cho mày sống...

 

Nếu mày thành thật tự thú...

 

Nhưng mày đang
đùa với tao.

 

Mày đang chủ tâm tạo những
lỗi đó để trở nên vô tội .

 

Anh ta cho tôi những
chi tiết đó, nó tới từ cô.

 

Tao chưa từng kể cho anh ấy
tao bị trói bởi thừng.

 

Mày đang nói dối,
chuyện này không đáng.

 

Cô đúng, họ trói cô
bằng dây điện.

 

- Chắc chứ?
- Tôi chắc chắn.

 

Dây điện,
nó là dây điện.

 

Anh nói gì với hắn, Gerardo. ?

 

Anh đâu có nói gì?

 

Em biết anh có
chuẩn bị cho hắn.

 

Em biết anh sẽ,
nên em đã nói dối anh.

 

Anh nói gì với hắn?

 

Dây thừng.

 

Hiểu chưa?

 

Anh đã không nói với hắn.

 

Vậy sao hắn biết
nó là dây điện?

 

Bởi vì nó chính
là dây điện.

 

Anh thấy không,
em đâu có điên.

 

lấy khẩu súng.

 

Đừng cử động,
tao không muốn bắn.

 

lùi lại, tắt đèn đi.

 

Tao không muốn làm ai đau.
Tao không phải sát thủ.

 

Tao không muốn rắc rối.

 

Đứng lên, đứng lên.

 

Tao chỉ muốn đi ra.

 

lùi lại.

 

Ra cửa sổ.

 

Cửa sổ.

 

Tao sẽ ra cửa,
sau đó tao sẽ đi.

 

- Mày sẽ không bị thương
- Không, mày sẽ không làm
bị thương cả con ruồi.

 

Nghe này!
Tao chỉ muốn ra khỏi đây.

 

Mày có thể giữ cuộc
tự thú ngu ngốc của mày.

 

Và cái cuốn băng
lố lăng của mày.

 

Mày có thể xem
nó hằng đêm.

 

Nó sẽ là liệu pháp
tâm lí tốt đấy.

 

Nếu tao thấy mày
trên bãi biển.

 

Hãy bỏ qua nếu tao
không cười xã giao.

 

Tao không cần biết cái tró quái gì mày
đang chơi trong căn nhà điên khùng này.

 

Tao chỉ muốn ra ngoài.

 

Đồ chó, chó chó.

 

Gerardo, dậy đi.

 

Nhanh lên.

 

Chúng ta sẽ làm gì đây.

 

Đưa hắn ra xe cẩu hắn.

 

Cuộc tự thú
đã chấm dứt.

 

Em tin là em đã thắng.

 

- Em đang làm gì thế?
- Im nào.

 

Thế đấy, chúng ta
sẽ bắt hắn.

 

Em có cuộc tự thú của em rồi.
Em đã có những gì em muốn.

 

Hãy làm như đêm nay
chưa hề xảy ra.

 

Em không muốn như thế,
nó là đồ dỏm.

 

Nó dỏm vì hắn vô tội .

 

Hắn ta thậm chí còn
không muốn cuộn băng.

 

Hắn không muốn nó
vì hắn ngu.

 

Nó trông như
được dàn dựng.

 

Một người đàn ông với miếng
băng dán nói chuyện như rô bô.

 

Ngồi dậy.

 

lấy em cái
khăn lau chén.

 

Paulie, khoan đã,
khoan đã.

 

Anh phải nghĩ kĩ đã.

 

Anh nghĩ, em đi đây.

 

Em sẽ làm gì?

 

Để anh gọi điện
cho Barcelona.

 

Chúng ta có thời gian.

 

Nó chỉ mất ít phút thôi.

 

Anh sẽ không từ bỏ
làm luật sư hả?

 

Paulie, làm ơn đi.

 

Anh thật sự muốn
làm thế sao?

 

Mấy giờ rồi?

 

5 giờ 10.

 

5 Phút.

 

Đó là tất cả sự khoan
hồng chúng ta có.

 

- Anh muốn gì?
- Nối cho tôi vào văn phòng riêng.

 

Không phải riêng.

 

- Tôi xin lỗi, cô nói gì?
- Không có văn phòng riêng.

 

Anh muốn người chủ hả?
Tôi sẽ chuyển máy.

 

Tôi cần nói chuyện với ai?

 

Đại sứ đặc quyền.

 

Hỏi xem Elena Galvan
có đó không?

 

Xin chào, có phải
là chính phủ không?

 

lại nữa, không,
đây là căn tin.

 

Chó thật, họ chơi tôi.

 

Thật là khốn kiếp.

 

- Chúng ta phải làm chuyện này thôi.
- Để anh thử lại.

 

Anh ta chưa xong mà.

 

Để anh thử lại.

 

Chờ chút,
tôi xin cô đấy.

 

Mày nên biết van xin
không có ích lợi gì nhiều.

 

Khoan khoan.

 

Để anh kiểm tra,
sắp xong rồi.

 

Anh phải ngăn cô ấy lại.

 

- Cô có lời thú tội của tôi.
- Mày bảo mày dựng nó lên.

 

Nhưng cô có cuộn băng,
tôi sẽ imlặng.

 

Hắn không thể quyết định
xem nên nói dối ra sao.

 

Kể cả khi mày có đó
vào 4- 77 hay không.

 

Tôi phải nói gì nào?

 

Nếu tôi có tội, cô giết tôi.
Nếu tôi vô tội, cô cũng giết tôi.

 

Nếu tôi không có tội,
mấy người gặp rắc rối lớn.

 

Nếu tôi có tội,
mấy người giết tôi trả thù.

 

Công lý,
không phải trả thù.

 

Nó không phải công lý,
cô chưa chết.

 

Không, tao không
may mắn thế.

 

Xin chào.

 

Cô vừa muốn nối kết tôi
với văn phòng chính phủ...

 

Và tôi nói chuyện
với căn tin.

 

Anh cần căn tin mà?

 

Không, tôi cần
văn phòng chính phủ.

 

Anh cần gì?

 

Tôi cũng không rõ lắm.

 

Anh muốn gặp ai trong
văn phòng chính phủ?

 

Tôi muốn nói chuyện với...
Chờ chút...

 

Tôi muốn nói chuyện
với Elena galvan.

 

Không, tôi muốn nói với
đại sứ đặc quyền.

 

- Chờ chút.
- Cám ơn.

 

Chính phủ.

 

Tôi có một tờ xin việc làm.

 

Từ một tiến sĩ nói là hắn đã làm
thủ tục định cư ở chỗ cô,
cô có thể xác minh không?

 

Từ 1975- 1978.

 

Cô có xác minh
được không?

 

Phòng lưu trữ sẽ
xác minh điều đó.

 

Tôi không cần
ba cái hồ sơ.

 

Tôi chỉ muốn
thông tin ngắn gọn.

 

Hắn làm thủ tục
tại bệnh viện cô.

 

Anh có thể gữi faxcho
phòng lưu trữ. Số là...

 

Có ai ở đó tên
là Elena Galvan?

 

Elena Galvan?

 

Vâng, tôi là Elena Galvan.

 

Cô có nhớ một tiến sĩ
tên Miranda. ?

 

Cô nhớ?

 

Vâng. Dr. Roberto Miranda.

 

Hắn có đó vào
tháng 4- 1977?

 

Vâng, năm '77.

 

Cám ơn.

 

Nó là thật, Paulie.

 

Anh vừa nói chuyện
với Elena Galvan.

 

Hắn đã ở đó,
đúng như hắn nói.

 

Cô ta nhớ hắn.

 

Cảm ơn chúa.

 

Mày đã có chuẩn bị,
đúng không?

 

Mày đã chuẩn bị hết rồi.

 

Gerardo, có thật không?

 

Nó thật không, Gerardo?

 

Anh nói em là quân đội luôn
chuẩn bị chứng cứ ngoại phạm.

 

Anh nói nhiều người
có hộ chiếu giả.

 

Cho nên tên này có người
bạn nối khố ở bệnh viện.

 

Một người dễ dàng
nhớ chuyện của ...

 

15 năm trước.

 

Chính xác hắn ở đâu khi
hắn đang cưỡng bức em.

 

Đây rồi.

 

Chúng ta sẽ
kết thúc ở đây.

 

Nhìn tôi này.

 

Nó có quá chói đễ
nhận ra tôi không?

 

Anh có biết tôi không?

 

Anh có cho tôi biết chuyện
xấu xa của anh không?

 

Anh có thể cho tôi
biết bí mật không?

 

Anh có cưỡng bức
tôi không?

 

Anh có đưa dương vật
vào người tôi không?

 

Mấy lần?

 

Nhiều lần, tôi cưỡng bức
cô nhiều lần.

 

14 lần.

 

Anh có chơi nhạc?

 

Vâng, tôi chơi nhạc,
để làm cô diệu đi.

 

Tôi rất tốt lúc đầu,
nó đã mất hàng tuần.

 

Tôi đã rất mạnh,
tôi đã đấu tranh rất nhiều.

 

Không ai đấu tranh
nhiều như tôi.

 

Tôi là người
cuối cùng thử.

 

Không có ai chết cả,
tôi thề đấy.

 

Tôi cứu nhiều người,
và tôi làm với họ dễ dàng.

 

Thế là tôi bắt
đầu dấn sâu.

 

Họ cần bác sĩ.

 

Anh tôi là cớm chìm.

 

Ảnh nói ảnh cần người
kiểm tra để không ai chết.

 

Tôi tắm cho cô.

 

Cô đã tự làm dơ mình.

 

Cô nói: ''tôi dơ bẩn''
và tôi tắm cô sạch sẽ.

 

Mấy tên khác khích tôi.

 

''Thôi nào, bác sĩ, anh sẽ không
chê mỡ trước miệng mèo chứ. ''.

 

Tôi không thể
nghĩ ngay được.

 

Và bên trong, tôi biết
tôi đang cảm thấy thích nó.

 

Chúng đặt người ta xuống.

 

Trên bàn với
ánh đèn mờ ảo.

 

Cô không biết đâu.

 

Trong mấy căn phòng
đó sáng lắm.

 

lời nói dối của mọi người
không giúp ích gì, và tôi
không phải làm người tốt.

 

Tôi không phải thuyết phục họ.

 

Tôi nhận ra tôi không
cần phải lo cho họ.

 

Tôi có tất cả sức mạnh.

 

Tôi có thể
phá vỡ bất cứ ai.

 

Tôi có thể bắt họ làm hay
nói bất cứ gì tôi muốn.

 

Tôi mất phương hướng.

 

Tôi trở nên căng thẳng.

 

Căng thẳng một cách bệnh họan.

 

Người phụ nữ này có thể
chịu được bao nhiêu?

 

Chuyện gì sẽ xảy ra
với âm đạo cô ta?

 

Nó có khô không khi
anh giật điện cô ta.

 

Sau đó cô ta có thể có
khoái cảm tột độ không?

 

Tôi muốn trần truồng.

 

Tôi sẽ cởi đồ
ra từ từ.

 

Tôi sẽ để quần tự tuột.

 

Để tôi có thể nghe
thấy tôi đang làm gì.

 

Tôi thích cô biết
tôi sẽ làm gì.

 

Tôi trần truồng trong ánh sáng
và cô không thể thấy.

 

Cô không thể bảo
tôi làm gì.

 

Tôi có cô,
có cô tất cả.

 

Tôi yêu việc đó.

 

Tôi có thể làm cô đau,
cũng có thể chơi cô.

 

Và cô không thể ngăn cản.

 

Cô nên cảm ơn tôi.

 

Tôi...

 

Tôi yêu chuyện đó.

 

Tôi tiếc nó đã chấm dứt.

 

Tôi tiếc nó đã hết.

 

Anh không thể làm
điều đó, Paulie.

 

Anh chỉ không thể.